63 Stravel

Long Nhật bị nhiễm khuẩn lạ nguy hiểm tính mạng: Mẹ sợ tôi đi rồi chết dọc đường

Thảo luận trong 'Rao vặt' bắt đầu bởi linh112233, 29 Tháng ba 2021.

    1. Tỉnh thành:

      Toàn Quốc
    2. Chuyên mục:

      Rao vặt
    3. Tình trạng:

      Tin mới nhất
    1. Giá bán :

      0 VNĐ
    2. Địa Chỉ:

    3. Thông Tin:

      29 Tháng ba 2021, 0 Trả lời, 301 Đọc
  1. linh112233

    linh112233 Member

    [​IMG]

    Vừa qua, trên kênh Youtube của mình, ca sĩ Long Nhật đã chia sẻ chuyện anh sang Mỹ bị nhiễm một loại khuẩn lạ ở phổi gây nguy hiểm tới tính mạng. Ban đầu, Long Nhật đi khám ở một bệnh viện Mỹ thì bị nghi là khuẩn lao nên vội vàng về Việt Nam để chữa bệnh. Anh nói:

    'Tôi quyết định bỏ bệnh viện ở Mỹ về Việt Nam vì nghe nói chữa bệnh lao phổi phải mất tới cả năm liền mà ở Mỹ lại quá buồn, chỉ có một em gái là con ruột của chú thôi. Tôi muốn về Việt Nam vì có gia đình.

    [​IMG]

    Trong lúc ra sân bay, người y tá tại bệnh viện đó gọi điện liên tục cho tôi, nhưng tôi nói nhầm máy rồi và cứ thế bay về Việt Nam. Bệnh viện ra một lệnh là không cho tôi rời khỏi nước Mỹ.

    Họ muốn tôi phải trở về bệnh viện gấp để chữa bệnh cho tôi. Nhưng tôi buộc phải chống lệnh để về Việt Nam'.

    Long Nhật không ngờ rằng, loại khuẩn lạ này chỉ ở Mỹ mới chữa được. Tới khi về Việt Nam, người y tá tại Mỹ mới gọi điện thông báo chuyện này cho anh.

    Đồng thời, người y tá đó cũng dặn Long Nhật không được trở lại Mỹ vì 'khi sở lưu trú cấm tôi không được rời khỏi Mỹ, tôi đã chống lệnh, nên họ cấm tôi quay lại Mỹ luôn. Như vậy, cơ hội trở lại Mỹ của tôi không còn nữa'.

    Mới đây, Long Nhật tiếp tục chia sẻ về hành trình chữa bệnh của mình trên kênh Youtube. Anh nói:

    'Cô y tá đó còn dặn tôi đừng sang Mỹ nữa, không là sẽ bị bắt vì phạm pháp hai lần.
    Cô y tá đó cúp máy, tôi nằm một mình ở Huế và rất đau đớn. Một tiếng sau, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại từ một bầu show bên Mỹ, chính người này đã lo giấy tờ cho tôi qua Mỹ. Anh ấy thốt lên:

    'Trời ơi, sao em về Việt Nam mà không báo cho anh biết, show bây giờ mới bắt đầu nhiều mà em lại về Việt Nam làm gì?'.

    Thấy tôi bảo về Việt Nam chữa bệnh, anh ấy nói tiếp: 'Bị bệnh thì phải ở bên này chữa chứ, người ta sang đây chữa còn không được, em lại bỏ về. Thôi được rồi, một tuần nữa có một đoàn ca sĩ từ Việt Nam sang Mỹ, anh đã lo hết giấy tờ cho họ.

    Bây giờ em quay trở lại Sài Gòn gấp rồi ra tòa lãnh sự để xin cấp lại visa sang Mỹ tiếp vì anh làm visa cho em những một năm liền'.

    Ngày hôm sau, tôi bàn với em gái chuyện trở lại Mỹ, nhưng anh hai và ba mẹ tôi không cho. Mẹ tôi còn dặn em gái không được đưa tiền cho tôi vì sợ tôi đi rồi chết dọc đường. Thời điểm đó tôi đã yếu lắm rồi.


    Tuy vậy, tôi vẫn quyết định trở lại Mỹ. Tôi lục lại túi xem còn bao tiền, không đủ thì về Sài Gòn vay mượn bạn bè.

    May quá, sáng hôm sau nhà tôi có khách, ba tôi là nhà thơ nên bạn bè kéo tới mở hội thơ. Tôi thấy thế mới lén kéo vali, gọi taxi rồi chạy thật nhanh lên xe như đang chạy trốn.

    Vừa tới sân bay, tôi mua kịp vé giờ chót để lên máy bay về Sài Gòn. Tại đây, tôi đi làm giấy tờ, hồ sơ đi lại, chụp ảnh các kiểu. Tôi bỏ xấp hình chụp lên bàn thờ của một người chú đã mất tại căn nhà cũ bên Tân Bình.

    Đây là người chú tôi vô cùng thương yêu. Tôi để xấp hình dưới bát nhang của chú rồi thắp nhang. Nhưng chắc vì đau quá nên tôi quên không dán hình vào hồ sơ.

    Hai hôm sau, tôi ra tòa lãnh sự nộp hồ sơ xin lại visa, tôi xếp hàng từ 7 giờ sáng tới 10 giờ trưa. Đến lúc mở hồ sơ ra, tôi mới tá hỏa vì không có hình. Tôi bắt ngay xe ôm từ quận 1 về nhà chú ở quận Tân Bình để tìm xấp hình nhưng không thấy đâu. Tôi tìm cả ở chỗ bát nhang cũng không thấy.

    Tôi lại phải đi chụp hình thật nhanh, tới 12 giờ kém 5 phút mới trở lại được tòa lãnh sự để phỏng vấn. Tôi là người cuối cùng của buổi sáng hôm đấy.


    Tôi cứ nghĩ đó là xui rủi, nhưng thực ra lại là may mắn vì nếu tôi vào phỏng vấn lúc 10 giờ sáng thì có lẽ không được cấp visa vì bên kia đã có lệnh cấm không cho tôi qua Mỹ.

    Nhưng buổi chiều hôm đó người Mỹ ở tòa lãnh sự nghỉ để làm một lễ hội gì đó rất lớn nên lúc ấy, họ không để ý đến lệnh cấm kia nữa, chỉ xem xét đủ giấy tờ rồi đóng dấu thông qua cho tôi luôn để còn đóng cửa.

    Như vậy, nhờ được người chú phù hộ, tôi được trở lại Mỹ chữa bệnh'.

    - https://blogcuaphaidep.blogspot.com/

     

Chia sẻ trang này

Loading...